CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Hẹn Ước


Phan_41

Ở sân sau vắng vẻ trong ngôi chùa, có một cô gái đang cúi đầu cầu nguyện.

Trăng mười bốn, sắp tròn nhưng chưa thể đoàn viên…

* Câu cuối cùng trong nguyên bản là trăng mười bốn sắp tròn nhưng chưa tròn, chữ tròn trong tiếng Trung là圆, còn chữ đoàn viên là 团圆, vẹn tròn cũng có nghĩa là đoàn viên, nên MDH dựa vào ý khúc trên edit thành chưa thể đoàn viên cho hợp ngữ cảnh.

Lảm nhảm~~~~

Ghét Tàu một cái là cái gì nó cũng phiên âm hết ra tiếng Trung (giống kiểu Mỹ, Hàn Quốc… ở tiếng Việt vậy đó), tìm cái tên thuốc naloxone điên luôn. Đây đại khái là một loại thuốc điều trị trong cai nghiện và ngộ độc chất gây nghiện.

Ây da, nếu anh Sinh không mất 1 chân thì mọi chuyện đã khác. Thằng chó dại Lưu Vĩ đã chết, bè lũ Bạch Cát cũng sẽ bị tóm gọn. Chỉ khổ thân Chiêu Sinh của chúng ta, hức.

Chương 67

May mà giải độc kịp lúc, nhưng vẫn không thể tránh khỏi tổn thương, vì nó đã xâm nhập vào xương tủy.

Trần Minh Sinh nằm trong một phòng bệnh đơn, lúc Dương Chiêu đẩy cửa ra, anh đang nghỉ ngơi.

Văn Lỗi đứng bên cạnh khẽ nói với Dương Chiêu: “Trạng thái tinh thần của anh ấy không ổn lắm, vẫn thường xuyên hôn mê, chị…”

“Để tôi ở lại với anh ấy một lúc.” Dương Chiêu nói.

Văn Lỗi gật gật đầu, xoay tay đóng cửa lại.

Cậu tựa trên cánh cửa tựa như mất hết sức lực.

Cậu vẫn còn nhớ cảnh tượng hôm cấp cứu Trần Minh Sinh. Chú Từ giống như hóa điên, gào thét trong bệnh viện, đến cả đánh rơi một chiếc giày chú cũng không biết.

Đêm đó rất tối, tối tăm hơn bất kỳ đêm nào khác trên đời.

Có một dãy ghế bên ngoài phòng cấp cứu, nhưng không một ai có thể ngồi yên. Chú Từ đấm mạnh lên tường phòng bệnh, từng tiếng nện giống như tiếng sấm rền vang. Bác sĩ, y tá trong bệnh viện bước ra, họ trông thấy một đám người ăn mặc bẩn thỉu, họ bảo ngăn chú Từ lại, chú nghẹn ngào ngồi xổm trước cửa phòng cấp cứu, đôi tay run rẩy ôm chặt khuôn mặt mình.

Có bốn người cùng đến bệnh viện, ngoại trừ chú Từ và Văn Lỗi, còn có một người cũng đi theo họ. Văn Lỗi không dám ở lại, cậu lấy cớ đi toilet.

Cậu vẫn nhớ khuôn mặt Trần Minh Sinh, nhớ khoảnh khắc anh nắm chặt tay cậu. Lúc đó nét mặt anh đã hơi mê man nhưng anh vẫn bảo mọi người—

“Bắt lấy bọn chúng.”

Văn Lỗi khóc tức tưởi trong toilet.

Bị tiêm trực tiếp loại ma túy với độ tinh khiết cao như vậy vào cơ thể, sống chết của Trần Minh Sinh chẳng thể đoán được.

Hơn nữa, dù anh được cấp cứu kịp thời, nhưng bị sốc thuốc như vậy không thể tránh khỏi cơ thể bị tổn thương nặng nề. Sẽ có rất nhiều di chứng không thể đoán trước đi theo anh cả đời.

Cả đời.

Văn Lỗi nghĩ tới Trần Minh Sinh, điều cuối cùng cậu nghĩ không phải là chiến tích anh hùng của anh, mà là một ngày mùa đông nào đó, Trần Minh Sinh và cậu cùng ngồi trong căn phòng nhỏ trong khách sạn. Anh ngồi hút thuốc bên cạnh cậu, sau đó anh giành lấy máy tính của cậu rồi mở Chương trình dự báo thời tiết tìm thành phố của Dương Chiêu.

Sau đó, anh ngắm nhìn biểu tượng bông tuyết nho nhỏ, lặng im không nói.

Văn Lỗi vặn vòi nước hết mức, che giấu tiếng khóc nức nở của mình.

Dương Chiêu bước đến bên giường Trần Minh Sinh.

Đã mấy tháng rồi?

Dương Chiêu tự hỏi thầm cũng như đang hỏi anh.

Cô không nghĩ ra đáp án ngay lập tức, nhưng có hề gì, cô có rất nhiều thời gian, cô có thể ngồi xuống rồi từ từ nghĩ.

Dường như chưa tới nửa năm, là bốn hay năm tháng?

Nhưng tại sao anh lại biến thành thế này?

Cánh tay Trần Minh Sinh để ngoài chăn, Dương Chiêu nhìn một lát, cô chậm chạp nâng tay mình lên nắm lấy tay anh.

Cánh tay vẫn rất rộng lớn, rất ấm áp nhưng giờ đã không còn sức lực.

Trần Minh Sinh gầy đi rất nhiều.

Sắc mặt anh rất tệ, vô cùng tệ.

Trên đầu anh còn quấn một lớp băng gạc dày, khuôn mặt chi chít vết thương.

Tóc của anh dường như đã dài hơn một chút, che khuất cả hàng lông mày, đôi mày hơi nhíu lại, đôi môi khô nứt nẻ.

Tay Trần Minh Sinh bỗng giật giật.

Dương Chiêu căng thẳng, cô nghĩ anh đã tỉnh. Sau đó mới biết, đó là cơn co giật trong vô thức của anh.

Cô nhanh chóng phát hiện, tay anh co giật rất nhiều lần. Không biết Dương Chiêu đã ngồi bao lâu, khi tay Trần Minh Sinh run lên từng đợt, Dương Chiêu sẽ nâng tay kia lên cẩn thận ôm lấy tay anh.

Nhưng lúc này, anh tỉnh lại thật.

Anh hé mắt, dù vẫn chưa mở hẳn, anh giống như một loài chim đang ủ rũ, dường như sẽ nhắm mắt lại ngay tức khắc.

Nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng, anh trông thấy Dương Chiêu.

Ánh mắt anh chậm chạp chuyển nhìn cô.

Anh vẫn luôn luôn nhìn cô.

Rốt cuộc, anh đã nhận ra cô, cũng phát hiện ra đây không phải là ảo giác, cũng không phải là cảnh tượng trong mơ, đây là sự thật, thật sự là cô.

Môi Trần Minh Sinh thoắt cái run rẩy, tay anh muốn cử động nhưng lại không tài nào nắm lấy tay cô.

Anh còn rất yếu.

Dương Chiêu cúi đầu, vài sợi tóc của cô rũ xuống bên mặt Trần Minh Sinh.

Ngoài khung cửa sổ là bầu trời đỏ rực.

Dương Chiêu khẽ nói: “Trần Minh Sinh, em tới tìm anh.”

Trần Minh Sinh khẽ nhắm đôi mắt lại, anh đang nghiến chặt răng.

“Là Văn Lỗi à…” Giọng nói của anh yếu ớt không thể nghe rõ.

“Dương Chiêu ngồi thẳng dậy: “Anh trách cậu ấy?”

Khóe môi Trần Minh Sinh dường như khẽ giật, Dương Chiêu cảm thấy, dường như anh muốn cười nhưng lại không thể nhìn ra.

Trần Minh Sinh lắc lắc đầu trả lời: “Không… không trách.”

Dương Chiêu vẫn luôn nắm chặt tay anh, cô hỏi: “Anh có mệt không, anh nghỉ ngơi đi.”

Trần Minh Sinh hỏi: “Em đang ở đâu…”

Dương Chiêu đáp: “Em đã có chỗ ở, anh không cần lo cho em.” Lúc Dương Chiêu trò chuyện với anh, tay Trần Minh Sinh lại run lên từng cơn, Dương Chiêu ngừng lại một lát bảo: “Anh cứ yên tâm dưỡng bệnh.”

Trần Minh Sinh trầm mặc.

Cánh cửa bật mở, Dương Chiêu nhìn lại, là Văn Lỗi dẫn bác sĩ tới.

“Chị dâu, bác sĩ muốn kiểm tra một lát.”

Dương Chiêu gật đầu, nhường chỗ cho bác sĩ.

Lúc bác sĩ kiểm tra cho Trần Minh Sinh, Dương Chiêu và Văn Lỗi chờ bên ngoài phòng bệnh. Dương Chiêu hỏi: “Kiểm tra mất bao lâu?”

Văn Lỗi đáp: “Chắc hơn mười phút, sẽ nhanh thôi.”

Dương Chiêu gật đầu, đề nghị: “Cậu đi theo tôi một lát.”

Dương Chiêu và Văn Lỗi bước xuống lầu, trời đã sập tối, Dương Chiêu đứng dưới ánh đèn đường rút một điếu thuốc.

“Chị nói chuyện với anh Sinh chưa.” Văn Lỗi hỏi.

Dương Chiêu: “Hiện nay tình trạng của anh ấy thế nào? Lúc tôi ngồi bên cạnh anh ấy, tay anh ấy cứ run lên từng cơn từng cơn.”

“… Vâng.” Văn Lỗi muốn cố hết sức bình thản trả lời: “Chỉ là một chút bệnh vặt, không sao cả.”

Dương Chiêu nâng mắt nhìn thẳng vào mắt Văn Lỗi.

Văn Lỗi bị đôi mắt đen nhánh kia nhìn trực diện, cậu không chịu nổi nữa phải dời mắt đi.

“Đừng gạt tôi.” Dương Chiêu lên tiếng: “Cậu không nói, tôi sẽ đi hỏi bác sĩ.”

Văn Lỗi cắn chặt răng, giải thích: “Anh ấy ngộ độc ma túy, tình trạng của anh ấy vẫn chưa ổn định nên sẽ có phản ứng thế này.” Cậu nhìn Dương Chiêu, quan sát kỹ biểu cảm của cô. Sau đó cậu phát hiện, trong lúc cậu nói với Dương Chiêu, cô không hề chớp mắt một cái nào.

Văn Lỗi vội nói: “Nhưng mà sẽ tốt thôi, thật đó, chị dâu, sẽ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống đâu, không hề…”

“Là thần kinh gặp vấn đề à?” Dương Chiêu đột ngột hỏi.

Văn Lỗi ngậm miệng.

Dương Chiêu hỏi: “Ngộ độc ma túy, có lẽ sẽ khiến hệ thần kinh bị tổn thương.”

“Chị dâu…” Văn Lỗi nghẹn ngào: “Chị…”

Dương Chiêu nhìn cậu: “Tôi thế nào?”

“Chị…” Văn Lỗi gian nan lên tiếng: “Chị đừng bỏ mặc anh Sinh, thật đó, chị đừng bỏ mặc anh ấy. Đúng rồi, bây giờ anh ấy có tiền, anh có thể cho chị một cuộc sống tốt.” Dường như đối với Dương Chiêu, Văn Lỗi không có chút chắc chắn nào, cậu bối rối bước tới trước một bước đến gần Dương Chiêu hơn, thấp giọng: “Chị dâu, anh Sinh có giữ lại một khoản tiền. Em không lừa chị đâu! Anh ấy giữ lại là vì chị, anh ấy có thể cho chị một cuộc sống tốt, cho nên…” Cậu siết chặt tay: “Chị đừng bỏ mặc anh ấy, chị… chị ở lại bên anh ấy, ở lại, được không?”

Dương Chiêu nghe những lời cuống quýt của cậu, cô chậm rãi ngẩng đầu. Cô không nhìn Văn Lỗi, lướt mắt qua cậu, chăm chú nhìn bầu trời dần sẩm tối.

Cô cảm thấy rất mỏi mệt.

Điếu thuốc đã cháy hết.

Dương Chiêu bóp tắt tàn thuốc ném vào thùng rác.

Cô nhỏ nhẹ: “Chúng ta quay về thôi.”

Bác sĩ đã làm kiểm tra cho Trần Minh Sinh xong, y tá bước tới thay thuốc cho anh. Đầu Trần Minh Sinh bị thương rất nặng, lúc tháo băng gạc xuống, Dương Chiêu thấy trên trán anh khâu năm sáu mũi, miệng vết thương xiên xiên xẹo xẹo giống hệt một con rết.

Trần Minh Sinh vẫn rất yếu ớt, anh không thể làm bất cứ chuyện gì, thậm chí y tá còn phải giúp anh bài tiết nước tiểu.

Dương Chiêu đứng bên quan sát, anh giống như một tượng đá mỏng manh, chỉ cần bất cẩn sẽ vỡ tan tành.

Chờ đến lúc xong xuôi, căn phòng chỉ còn lại Trần Minh Sinh và Dương Chiêu, Dương Chiêu bước đến bên giường anh, cô phát hiện, anh đã tỉnh lại.

Anh đang nhìn cô.

Duy chỉ có ánh mắt của anh vẫn giống hệt trước đây.

Không, cũng không phải hoàn toàn giống trước.

Ánh mắt của anh càng nặng nề, càng sâu xa và trầm mặc hơn trước.

Dương Chiêu ngồi bên cạnh, giữ chặt tay anh.

Đôi môi Trần Minh Sinh giật giật như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể cất thành tiếng, trong đáy mắt anh như có ngàn lời vạn ý, nhưng rốt cuộc đành hóa thành phẳng lặng.

Dương Chiêu cúi đầu, thầm thì: “Trần Minh Sinh, thế này không giống anh đã nói với em.”

Ánh mắt Trần Minh Sinh càng đau đớn, anh mở miệng lại không hề có âm thanh, nhưng Dương Chiêu vừa nhìn đã hiểu.

Anh đang nói xin lỗi.

Xin lỗi em, Dương Chiêu.

Xin lỗi em.

“Sao lại xin lỗi.” Dương Chiêu khẽ siết chặt tay, sắc mặt cô vẫn bình thản: “Đó không phải là lỗi của anh, đó là lựa chọn của anh.” Cô khẽ nói: “Chỉ là chọn lựa của anh mà thôi…”

Tay Trần Minh Sinh khẽ đáp lại cô.

Rất nhẹ, rất chậm chạp.

Dương Chiêu nhìn vào mắt anh, cô bỗng ý thức được, cô dường như nhận ra hàm nghĩa trong đôi mắt anh.

Anh đang sợ hãi.

Ngọn nguồn nỗi sợ hãi này thật rất nhiều, có cái đã biết có cái không biết.

Mà mọi thứ cảm giác đó bị anh hòa trộn với nhau, cuối cùng xoắn thành một sợi dây thừng dai dẳng mang tên chia ly thít chặt lấy cổ anh.

Dương Chiêu nâng tay lên, khẽ vuốt ve mặt anh.

Trần Minh Sinh quyến luyến cảm giác này, nhưng mặt anh chẳng thể nhích tới gần bàn tay kia.

Dương Chiêu cảm nhận được ý muốn của anh, cô chậm rãi nở nụ cười.

Cô bắt đầu trêu anh như ngày thường: “Trần Minh Sinh, tuy lúc trước em đã nói rất nhiều lần, nhưng hôm nay em phải lặp lại thêm lần nữa —”

Cô chậm chạp nhích tới gần Trần Minh Sinh, cô ngửi thấy mùi thuốc gay mũi, trong mùi hương quấn quýt kia cô khẽ khàng: “Anh quả là một tên khốn…”

Lần này, cô thấy rất rõ.

Khóe miệng của anh quả nhiên đã cong lên.

Anh nhìn cô chăm chú, trong đáy mắt còn thoáng chút không chắc chắn, nhưng sự khủng hoảng và sợ hãi đã giảm đi rất nhiều.

Anh vẫn luôn muốn làm chỗ dựa cho cô, ý nghĩ này trước nay chưa hề thay đổi.

Anh muốn làm chỗ dựa cho cô, muốn có được cô một cách triệt để.

Nhưng đến cuối cùng, anh phát hiện, là cô gái này, đã làm chỗ dựa cho anh.

Tuy thời gian rất ngắn ngủi, nhưng sức mạnh cô cho anh chẳng thể hình dung.

Cô không hiền lành, càng miễn nói tới sự dịu dàng, nhưng cô cứu vớt anh vào cái đêm mưa to tầm tã — dùng một cách thức đột ngột mà sắc bén.

Tuy rằng không ai hiểu cũng không ai chú ý.

Trần Minh Sinh cố sức nắm chặt tay, nhưng tay anh run lên dữ dội, không tài nào nhúc nhích.

Nhưng tay hai người vẫn luôn nắm chặt.

Tay cô rất khô, dường như tay cô cũng giống con người cô vậy, lạnh lùng, lãnh đạm. Chỉ có duy nhất một tình huống bạn có thể thấy được linh hồn nóng bỏng của cô — đó là bạn cũng phải mở rộng lòng mình.

Tương tự loại người như Trần Minh Sinh, trông có vẻ kiên cường không đổ, nhưng thật ra là một cái màn thầu vỏ cứng ruột mềm.

Những dao động, những mờ mịt đã bám dính lấy bước chân anh.

Chỉ có kiểu người cực kỳ thẳng thắn, trực tiếp, không che giấu bất kỳ thứ gì mới có thể kéo anh ra khỏi góc khuất tối tăm, tĩnh lặng.

Cô cứu vớt anh vào đêm mưa to gió lớn ấy.

Dùng chính bản thân cô.

Tuy rằng không ai thấu hiểu, cũng chẳng ai quan tâm.

Lảm nhảm~~~~

Anh chị đúng là một cặp trời sinh mà.

Đọc Chương này chẳng biết phải nói gì, nhỉ.

Chương 68

Hôm đó, Dương Chiêu vẫn ở cùng Trần Minh Sinh cho đến lúc anh ngủ say.

Thật ra cũng không quá muộn, đại khái chừng bảy tám giờ tối, Trần Minh Sinh nghỉ ngơi Dương Chiêu mới rời khỏi phòng bệnh. Cô không thấy Văn Lỗi, một người khác đến thay thế mà cô không quen.

Có lẽ Văn Lỗi đã báo trước thân phận Dương Chiêu, lúc thấy Dương Chiêu bước ra khỏi phòng bệnh, người đó quan sát cô một lát sau đó gật đầu chào hỏi: “Xin chào, tôi đến trông nom Trần Minh Sinh, thay ca cho tiểu Lỗi.”

Tuổi của anh ta trông có vẻ lớn hơn Văn Lỗi một chút, anh ta không cao lắm, dáng người trung bình, mặc một chiếc áo ngắn tay và quần soóc.

Dương Chiêu gật đầu chào: “Chào anh, làm phiền anh rồi.” Dứt lời, cô lại hỏi: “Bây giờ anh ấy cần người trông coi hai bốn trên hai bốn sao?”

Anh ta đáp: “Vâng, mọi người trong đội đều rất quan tâm, lần này anh ấy lập công lớn, may nhờ anh ấy nên mới có thể một lưới tóm gọn đám người Bạch Cát. Anh ấy chắc chắn sẽ không sao đâu, chúng tôi sẽ cố hết sức cứu chữa cho anh ấy.”

Dương Chiêu nhỏ giọng: “Cám ơn.”

Đợi đến khi đi xuống lầu bước qua cửa, cô bị người khác gọi lại, Dương Chiêu mới giật mình, cô đã quên mất Dương Cẩm Thiên.

Dương Chiêu hơi áy náy.

Dương Cẩm Thiên ngồi ở ghế trên lầu một, cậu thấy Dương Chiêu với ánh mắt vô thần đi lướt qua cậu, cậu gọi nhưng cô vẫn không phản ứng, Dương Cẩm Thiên lại gọi lần nữa mới thấy cô dừng bước.

“Tiểu Thiên…” Dương Chiêu vội bước tới, cô vò vò tóc mình, “Xin lỗi em, chị ở lại lâu quá, chị…”

“Em biết.” Dương Cẩm Thiên trông không giống tức giận, cũng không mất kiên nhẫn vì chờ lâu. Cậu đứng dậy, tay còn xách túi nilon đang đặt trên ghế lên.

Dương Chiêu thoáng nhìn, Dương Cẩm Thiên nói: “Chị ăn đi, chắc chị vẫn chưa ăn gì?”

Quả thật Dương Chiêu chưa ăn gì cả.

“Chị không muốn ăn, em ăn đi.” Dương Chiêu trả lời.

“Ngày mai chị còn phải tới đây, không ăn gì, sức đề kháng sẽ giảm xống. Những nơi như bệnh viện bảo an toàn thì an toàn, nói nguy hiểm thì cũng nguy hiểm. Hơn nữa, chị không ăn gì thì không có sức để chăm sóc người khác đâu.”

Dương Chiêu bỗng ngẩng đầu nhìn cậu.

Ánh mắt Dương Cẩm Thiên rất bình thản, dường như chẳng mấy quan tâm.

Cậu đã thay đổi, Dương Chiêu nghĩ, em trai cô đã thay đổi, đã trưởng thành rồi.

“Được.” Cô đáp: “Cầm về khách sạn đi, chị sẽ ăn ở đó.” Dương Chiêu dứt lời bước ra ngoài luôn, Dương Cẩm Thiên đi theo sau cô. Dương Chiêu đi vào bãi đỗ xe lấy chìa khóa ra, thuận miệng hỏi: “Em mua gì thế?”

“Sườn xào chua ngọt.” Dương Cẩm Thiên trả lời: “Chị thích ăn món này.”

Dương Chiêu đột nhiên khựng lại, bàn tay đang lấy chìa khóa cũng dừng lại, dường như đoạn ký ức nào đó bóp chặt trái tim cô khiến cô thảng thốt.

“Sao vậy chị?” Dương Cẩm Thiên hỏi.

Dương Chiêu nhìn vào mắt em trai, ánh mắt cậu trong bóng đêm trong vắt ẩn chứa rất nhiều sự quan tâm.

Sự quan tâm này chỉ dành cho một mình cô.

Nhưng cậu lại không thể tránh việc chạm đến một chuyện khác, một người khác.

Dương Chiêu giật mình, hóa ra quãng thời gian ngắn ngủi và bình thản đó đã lâu đến thế.

Lâu như dòng cát chảy, từng chút từng chút thấm vào cõi lòng rộng lớn của cô.

“Không có gì, đi thôi.”

Sáng sớm hôm sau, Dương Chiêu ngẫm nghĩ một hồi rồi cô quyết định mặc một cái váy dài, cô xõa tung mái tóc, đeo trang sức đơn giản và trang điểm nhạt.

Cô vào bệnh viện, người trông coi không biết đã đi đâu.

Dương Chiêu vào phòng bệnh, Trần Minh Sinh nhắm mắt, hình như đang ngủ.

Dương Chiêu ngồi xuống cạnh anh, im lặng ngắm nhìn.

Một lát sau, dường như Trần Minh Sinh cảm nhận được điều gì đó, anh chầm chậm mở mắt ra.

Anh trông thấy Dương Chiêu, anh chậm rãi đưa mắt quan sát, sau đó nở nụ cười.

Tuy rằng rất nhợt nhạt và yếu ớt, nhưng anh vẫn đang cười.

“… Trang điểm xinh đẹp thế làm gì?” Anh nhỏ giọng chầm chậm hỏi.

Dương Chiêu trả lời: “Anh không thích em đẹp sao?”

Nụ cười Trần Minh Sinh thoáng chút dung túng, cũng xen cả lưu manh.

“Rõ là em muốn bắt nạt anh…”

Dương Chiêu đã biết còn cố hỏi: “Thật không?”

Cánh tay Trần Minh Sinh giật giật, dường như anh muốn ngồi dậy, nhưng không thành công. Bởi vì động tác này, chân trái của anh đạp xuống dưới một cái, anh và Dương Chiêu đều thấy và cũng biết, đây là động tác trong vô thức của anh.

Trần Minh Sinh không nhúc nhích, anh im lặng một lát, Dương Chiêu vẫn luôn nắm tay anh.

“Anh có muốn ăn gì không?” Cô hỏi.

Trần Minh Sinh trầm lặng lắc đầu.

Đống băng gạc thật dày bao trọn lấy đầu anh, Dương Chiêu giơ một bàn tay khác ra, vuốt vuốt hàng lông mày rồi chạm vào cái mũi của anh. Mũi anh hơi bầm, nhưng vết thương trông không nặng lắm.

“Hiếm khi anh ngoan thế này.” Dương Chiêu cười trêu.

Trần Minh Sinh liếc nhìn cô, anh không lên tiếng.

Dương Chiêu lại tinh nghịch: “Mặt còn bị người ta đánh thành thế này nữa chứ.”

Trần Minh Sinh ngập ngừng: “Có phải hốc hác lắm không?”

Dương Chiêu gật đầu: “Ừm.”

Trần Minh Sinh kinh ngạc nhìn cô, Dương Chiêu đề nghị: “Trần Minh Sinh, em đưa anh ra nước ngoài điều trị nhé.”

Trần Minh Sinh lắc đầu.

“Anh…”

“Dương Chiêu.” Trần Minh Sinh chậm chạp mở miệng: “Có thể là… Anh nói là có thể thôi, bệnh của anh có thể trị không khỏi.”

Dương Chiêu: “Không trị thì làm sao biết khỏi hay không chứ?”

Nét mặt Trần Minh Sinh ủ rũ, anh không trả lời.

Thật ra, không chỉ tay chân run rẩy, Dương Chiêu còn có thể nhận ra, đến cả nói chuyện Trần Minh Sinh cũng phải rất cố sức. Dương Chiêu bảo: “Anh đừng lo, mấy hôm nữa em sẽ nhờ người liên hệ với bệnh viện.

“Anh không đi.” Trần Minh Sinh nhỏ giọng đáp.

“Trần Minh Sinh, đây không phải là chuyện anh nên tranh cãi, anh—”

“Anh không đi—” Trần Minh Sinh bỗng quát lớn.

Dương Chiêu giật mình, những lời chưa nói cũng ngừng lại.

Cô hoàn toàn không ngờ Trần Minh Sinh sẽ to tiếng với cô như vậy, đến cả Trần Minh Sinh cũng không đoán được mình lại như thế. Sau khi quát xong, anh nhanh chóng nâng tay lên, ôm kín mặt mình, ngực anh hình như rất khó chịu, anh thở hổn hển từng hơi một.

Dương Chiêu nhận ra sự bất thường của anh, cô đứng lên muốn gọi bác sĩ. Trần Minh Sinh bỗng giữ chặt tay cô—

“Đừng… đừng, Dương Chiêu, không cần đâu, anh không sao, không sao cả.” Trần Minh Sinh không thể ngồi dậy, chỉ có thể vươn tay níu lấy cô. Dương Chiêu lập tức quay lại đỡ anh nằm xuống, nhưng hình như Trần Minh Sinh không muốn nằm, tay anh vẫn không có sức nhưng vẫn cố nắm lấy cổ tay Dương Chiêu.

“Xin lỗi em…” Anh nghẹn ngào: “Xin lỗi em, Dương Chiêu, anh… anh bây giờ—”

Anh mặc chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình, Dương Chiêu nhìn thoáng vai anh, anh gầy đi rất nhiều. Dương Chiêu nhoài người tới, nhẹ nhàng ôm anh.

“Không sao, em biết.” Tay cô chạm đến lưng anh, không biết có phải ảo giác của cô không mà cô cảm thấy tay cô dường như đã chạm vào sống lưng anh.

“Dương Chiêu…” Cả cơ thể Trần Minh Sinh tựa vào người Dương Chiêu, giọng nói của anh vừa trầm lại vừa chậm: “Nếu trị không hết, em có phải… có phải sẽ…”

“Sẽ gì?” Cô hỏi.

Trần Minh Sinh im lặng một lúc lâu, mới nói với Dương Chiêu: “Dương Chiêu, nếu trị không hết, chúng ta chia tay đi.”

Dương Chiêu đứng thẳng dậy, chăm chú nhìn anh. Trần Minh Sinh không đáp, anh cúi thấp đầu. Dương Chiêu chỉ có thể nhìn thấy lớp băng gạc băng bó vết thương và hàng lông mày rậm đen của anh.

“Đó là quyết định của anh sao?” Dương Chiêu hỏi.

“Ừ.”

Dương Chiêu nhìn anh một cách lạ lùng, người đàn ông trước mặt cô gần như đã trắng tay. Anh chỉ còn lại cơ thể tàn tạ và trí nhớ chẳng biết có tốt hay không kia.

Nhưng dù là vậy, anh vẫn chọn đẩy cô ra.

“Anh muốn làm một người đàn ông chân chính ư?” Dương Chiêu hỏi: “Vì không thể nắm chặt tay em nên dứt khoát buông ra?”

Trần Minh Sinh không đáp.

“Lý do của anh nực cười quá.” Dương Chiêu kết luận.

Cô đỡ Trần Minh Sinh nằm xuống giường.

Dương Chiêu không phải loại phụ nữ biết chăm sóc người khác, tuy rằng cô muốn nhưng từ tấm lòng đến suy nghĩ không thể dung hòa nhau. Nhìn cách cô săn sóc Dương Cẩm Thiên là biết.

Dương Chiêu tính tìm một hộ lý giỏi để giúp chăm sóc Trần Minh Sinh.

Cô quả là một người phụ nữ rất có năng lực, chỉ trong một ngày, cô đã sắp xếp được rất nhiều chuyện.

Lúc giữa trưa, Dương Cẩm Thiên đến bệnh viện đưa cơm cho Dương Chiêu.

Dương Chiêu chỉ ăn vài miếng.

“Buổi sáng em đi đâu?” Cô hỏi cậu.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_42
Phan_43 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog